Trong bối cảnh tình hình an ninh tại Trung Đông ngày càng phức tạp, không quân Mỹ đã quyết định triển khai một loạt cường kích A-10, được biết đến với biệt danh “sát thủ diệt tăng”, nhằm tăng cường sức mạnh quân sự tại khu vực này.
Vào ngày 29/3, Không đoàn Tiêm kích số 124 của không quân Mỹ đã thông báo về việc 300 nhân sự cùng nhiều chiếc A-10 đã rời khỏi căn cứ ở bang Idaho để hướng tới Trung Đông. Tuy nhiên, thông tin chi tiết về số lượng máy bay và địa điểm cụ thể vẫn chưa được công bố.
Động thái này diễn ra trong bối cảnh quân đội Mỹ đang tăng cường lực lượng tại Trung Đông, nhằm đối phó với các nhóm vũ trang Houthi ở Yemen và gia tăng áp lực lên Iran. Đặc biệt, nhóm tác chiến tàu sân bay Carl Vinson, mang theo tiêm kích tàng hình F-35C, cũng đã được lệnh đến khu vực để phối hợp với nhóm tác chiến tàu sân bay Harry S. Truman.
Cường kích A-10 đã có nhiều lần xuất hiện tại Trung Đông kể từ tháng 10/2023, thời điểm xung đột giữa Hamas và Israel bùng nổ. Lần triển khai gần đây nhất của dòng máy bay này diễn ra vào mùa thu năm ngoái.
Với vai trò quan trọng trong các hoạt động chiến đấu của quân đội Mỹ, A-10 đã tham gia vào nhiều chiến dịch tấn công nhằm vào các thành viên của tổ chức Nhà nước Hồi giáo (IS) tự xưng tại miền đông Syria, cũng như hỗ trợ đồng minh trong các chiến dịch tiêu diệt IS ở các vùng núi Iraq vào cuối tháng 12/2024.
Cường kích A-10, được phát triển bởi hãng Fairchild Republic từ những năm 1960, đã thay thế dòng A-1 Skyraider và chính thức biên chế vào không quân Mỹ từ năm 1977. Đây là loại máy bay được thiết kế đặc biệt để hỗ trợ bộ binh, với khả năng tấn công xe tăng và các lực lượng mặt đất của đối phương, do đó được gọi là “sát thủ diệt tăng”.
Vũ khí chính của A-10 là pháo tự động GAU-8 với 7 nòng xoay cỡ 30 mm, có tốc độ bắn lên tới 3.900 phát mỗi phút và tầm bắn hiệu quả khoảng 1.200 m. Mỗi chiếc A-10 còn được trang bị 11 giá treo vũ khí, cho phép mang theo tổng khối lượng vũ khí và thùng dầu phụ lên tới gần 7,3 tấn. Phiên bản A-10C có khả năng sử dụng nhiều loại bom, rocket và tên lửa dẫn đường với độ chính xác cao, cùng với tên lửa AIM-9 Sidewinder để tự vệ.
Điểm mạnh của A-10 nằm ở độ bền và khả năng sống sót cao. Phi công được bảo vệ bởi phần thân máy bay làm bằng titan, có khả năng chịu được đạn pháo 23 mm. Động cơ của máy bay được bố trí ở cánh đuôi ngang và trong cánh đuôi đứng, giúp hạn chế việc hút các mảnh vụn từ đường băng dã chiến và giảm thiểu tín hiệu nhiệt trước đầu dò hồng ngoại của tên lửa vác vai.
Tuy nhiên, A-10 cũng có một số điểm yếu như tốc độ chậm, khả năng cơ động kém và thiếu các hệ thống gây nhiễu hiện đại. Điều này khiến cho A-10 chỉ có thể phát huy tối đa sức mạnh khi không quân Mỹ đã kiểm soát hoàn toàn bầu trời, không còn mối đe dọa từ các tiêm kích và hệ thống tên lửa phòng không của đối phương.
Hiện tại, quân đội Mỹ đang có kế hoạch loại biên toàn bộ phi đội A-10, với hơn 200 chiếc, vào năm tài khóa 2028, mặc dù chúng vẫn thường xuyên được sử dụng trong các chiến dịch. Vai trò yểm trợ tầm gần của A-10 sẽ được chuyển giao cho các tiêm kích và oanh tạc cơ trong tương lai.